Nếu ngày đó không mạnh dạn “thử một lần” nộp đơn ứng tuyển vào nhóm, thì có lẽ hôm nay bạn đã không ở đây, trở thành một phần quan trọng của tập thể này, cùng trải nghiệm những điều đáng nhớ với những người đồng đội. Hoặc có thể, bạn cũng sẽ như rất nhiều sinh viên khác, học rất chăm, tham gia nhiều cuộc thi học thuật, làm những hoạt động cộng đồng, đi làm thêm và tham gia những tổ chức khác nữa. Nhưng bạn sẽ không bao giờ cảm nhận được những điều rất riêng, những cái rất riêng mà chỉ có nhóm mới có thể đem đến, sẽ không thể có những thăng trầm và cả những trăn trở rất lớn.
Bước chân vào một môi trường mới lạ, nơi tất cả mọi người đều thân thiết với nhau từ trước, chỉ có mình là mới, chỉ có mình là non trẻ, nếu ngày đó bạn chưa từng mở lòng mình, thử trò chuyện, thử chia sẻ, thử hòa mình vào những cuộc vui chung của tập thể, biết đâu chừng bạn đã vì sự lạc lõng mà trở nên chán chường, biết đâu chừng bạn đã không thể tìm thấy những tri kỉ, những người đồng đội chí cốt. Và biết đâu chừng, bạn đã không còn ở đây, cùng với nhóm, đến tận giờ phút này?
Đam mê là khi bạn bỏ nhiều công sức và tinh thần ra cho một điều gì đó, nhiều hơn cả mức mong đợi bình thường. Ngày đó ứng tuyển vào nhóm, ai cũng có những lý do của riêng mình, nhưng lý do thường gặp nhất cho từng vị trí có lẽ là “Vì em thích công việc này. Vì em có đam mê với nó”. Vậy sẽ ra sao nếu chúng ta không dốc hết lòng, hết tâm sức cho những công việc đầu tiên?
Bất cứ ai cũng có những đam mê, yêu thích của riêng mình và rất nhiều mơ mộng cho chúng, nhưng công việc ở một tập thể sinh viên đôi khi lại “nhỏ bé” hơn những gì trước đó chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Nếu không có những lần dám bỏ ra nhiệt huyết và cố gắng sáng tạo trong từng chi tiết nhỏ nhất, liệu chúng ta có chán nản và đánh mất niềm yêu thích ban đầu của chính mình?
Cảm giác của bạn như thế nào khi lần đầu tiên được giao nắm chính một phần công việc nào đó, bất kể là lớn hay nhỏ? Bạn có phấn khích và hào hứng? Hoặc, bạn có một chút gì đó sợ hãi?
Sợ phải nhận trách nhiệm, sợ khả năng của bản thân không đủ để hoàn thành tốt công việc, sợ mình chưa xứng đáng để mọi người tin tưởng. Có trăm ngàn nỗi sợ khác nhau khi con người đối diện với một cơ hội cũng như thách thức mới trong cuộc sống, nhưng giả sử nếu chúng ta không dám chấp nhận nỗi sợ và tiến lên, liệu chúng ta có thể trưởng thành và trở thành chúng ta của hiện tại?
Đã có rất nhiều khoảnh khắc nếu ngày đó không nắm bắt thì bạn sẽ không thể biết rằng cuộc sống và chính bản thân mình sẽ đi theo một ngả rẽ nào khác. Đã có rất nhiều con đường ở nhóm bạn chọn lựa cho chính mình, và đó là điều khiến bạn trở thành bạn của hiện tại. Vậy thì ngày hôm nay, đứng trước một cơ hội mới, một thách thức mới, một bước tiến mới của hành trình đỏ, liệu bạn có đang chần chừ để tiến lên?